
Vào một buổi sáng 17/7, tôi đang loay hoay sắp xếp tài liệu tại văn phòng thì có hai người phụ nữ bước vào nhờ luật sư bào chữa vụ án hình sự. Người phụ nữ lớn tuổi nghẹn ngào nói vừa vào thăm con trai đang bị giam ở Chí Hòa. Họ đi ngang đây nhìn thấy biển hiệu “Văn phòng luật sư Người Nghèo” nghĩ rằng có thể giúp được nên vào hỏi thăm.
Bi kịch gia đình
Tôi thật sự ngạc nhiên khi chính bà nội lại “kể tội” con mình (cha Mẫn) và mong muốn đứa cháu nội đích tôn mà bà yêu quý được sống với bà đến cuối cuộc đời này.
Nhìn mái tóc bạc, đôi mắt thâm sâu của bà tôi hiểu được nỗi đau của bà. Bà đã mất một đứa con giờ đây lại sẽ mất thêm đứa cháu nội.
Tôi đọc đi, đọc lại tập hồ sơ vụ án của Mẫn. Vì sao Mẫn lại có những hành động đặc biệt nghiêm trọng đến thế?. Vì sao bà nội Mẫn lại kể tội cha Mẫn, không oán giận Mẫn? Vì sao mẹ Mẫn lại có hành vi che giấu tội phạm nhưng cơ quan điều tra không khởi tố xử lý.
Đi tìm lời gỡ tội

Ngày 21/9, Tòa phúc thẩm TANDTC tại TP.HCM mở phiên tòa xét xử bị cáo Mẫn. Hôm đó, phiên tòa đầy áo trắng, tôi đã nhận ra họ là sinh viên bạn của Mẫn. Rồi còn có những cô dì quần áo lam lũ, họ là hàng xóm của Mẫn cùng đến dự ngồi chật ních phòng xử. Bà nội Mẫn thì luôn tay khấn vái cầu mong cháu nội được sống.

Đau xót phiên toà bà nội xin toà bà nội xin toà “tử hình” cháu đích tôn vì cứu mẹ mà ‘gi:ết’ cha
Về đến trung tâm chợ xã, không khó khăn lắm để hỏi thăm nhà của Lê Anh Tuấn (SN 1995, ngụ ấp Vĩnh Khánh 2, xã Vĩnh Xuân, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long) bởi vụ án con gi:ết cha lắm thương tâm này ai cũng biết. Thế nhưng không một ai trách hành vi nhẫn tâm của người con mà còn cảm thấy nhẹ nhõm cho cuộc sống của gia đình Tuấn sau này, sẽ không còn phải bị b:ạo h:ành, xách dao rượt c.hém mỗi ngày, tuy cái giá phải trả là những tháng ngày trong lao tù của Tuấn là quá đắt. Băng qua con đường ruộng quanh co, lầy lội, ngôi nhà lá của Tuấn hiện lên hoang tàn, trống trải.
Thương con không đủ cha mẹ, sau hơn một năm xa quê, chị dẫn con trở về với hi vọng chồng đã sửa lỗi. Bao nhiêu tiền bạc chắt chiu, chị gom hết mua thêm 3 công ruộng của mẹ chồng và đàn heo nhỏ. Thế nhưng lúc vợ còn tiền thì “gã ma men” còn vui vẻ, khi hết tiền thì trở lại thói hung tàn. Đàn heo chưa kịp lớn, anh đã bán dần từng con lấy tiền ăn nhậu, mua vui ở cà phê đèn mờ, thậm chí còn dẫn gái điếm về nhà ngủ. Chị tuy rất đau lòng nhưng vẫn không dám nói một lời vì sợ đòn đau, khi chịu không thấu lại một lần nữa bỏ nhà lên Sài Thành sinh sống.
