Theo điều tra của cảnh sát Trung Quốc, khi bà thím thông báo muốn công khai chung sống, A Kim hoảng sợ, lập tức sát hại người tình.
Sáng sớm 16/10/2014, một người dân ở huyện Tuyên Uy, tỉnh Vân Nam (Trung Quốc) mang theo quang gánh lên núi hái hồng, lúc đi qua một giếng nước bỏ hoang bỗng ngửi thấy mùi lạ. Người này nhìn xuống giếng và thấy một thi thể.
Các điều tra viên đưa máy bơm đến hút cạn giếng, dựng ròng rọc cho người xuống đưa xác lên. Do miệng giếng nhỏ, nhà chức trách loại trừ khả năng người chết trượt chân ngã xuống giếng mà nhận định đây có thể là vụ án mạng – nạn nhân bị sát hại rồi vứt xác.
CCTV cho hay, cảnh sát thông báo nạn nhân mặc áo khoác màu tím, quần bò, chân đi giầy da màu đen, trong túi áo khoác còn có khá nhiều tiền. Trên quần áo không có vết rách, dây giầy vẫn buộc chặt. Trong giếng còn có điện thoại màu đen, một chiếc chìa khóa có dây đeo dài màu đen, tám tảng đá màu trắng còn khá mới.
Kết quả điều tra sau đó cho thấy đá được lấy từ đống phế phẩm bên ngoài một xưởng gia công đá ốp lát gần đó. Thời gian tử vong khoảng 10 ngày trước, trên cổ có vết siết. Đây được xác định là vụ giết người, vứt xác.
Theo cảnh sát, giếng nước ở vị trí hẻo lánh, chỉ người địa phương mới biết, như vậy nghi phạm phải tương đối quen thuộc địa hình trong thôn. Rà soát danh sách người mất tích, cảnh sát phát hiện tám ngày trước anh Trần Húc, người trong thôn, đến đồn công an báo vợ là Lôi Vân không về từ tối hôm trước.
Lôi Vân không nói với người nhà là mình đi đâu. Điện thoại cũng tắt. Trần Húc đi làm xa, Lôi Vân ở nhà làm nội trợ và chăm sóc hai đứa con. Hai hôm trước Trần Húc đột nhiên nhận được điện thoại của con gái lớn đang học lớp ba nói mẹ ra ngoài từ tối hôm trước sau đó không về. Anh về nhà, đi tìm vợ nhưng không thấy.
Các điều tra viên mời Trần Húc đến nhận diện thi thể. Qua trang phục của nạn nhân, Trần Húc cơ bản khẳng định đây chính là vợ mình. Kết quả xét nghiệm ADN cũng cho thấy người chết là Lôi Vân.
Mối tình vụng trộm của nạn nhân
Cảnh sát chia làm nhiều tổ đi gặp người dân trong thôn để nắm tình hình. Do một người hàng xóm nói vợ chồng Trần Húc từng có lần cãi nhau to tiếng, cảnh sát đưa Trần Húc vào diện tình nghi giết vợ vì mâu thuẫn. Trần Húc lại nói vợ mình từng cãi lộn và đánh nhau với một phụ nữ cùng thôn.
Con gái của Lôi Vân nói với cảnh sát, buổi tối 5/10, mẹ rời khỏi nhà lúc hơn tám giờ đến một phòng mạt chược trong thôn. Những người có mặt tại phòng mạt chược hôm đó cho biết do đã đủ chân nên Lôi Vân phải đứng ngoài xem. Đến gần 12h đêm mọi người giải tán, Lôi Vân đi một mình về. Vì vậy, cảnh sát suy đoán Lôi Vân có thể bị hại vào nửa đêm về sáng ngày 6/10.
Trên đường về nhà nạn nhân đã gặp chuyện gì? Có phải Lôi Vân bị người khác bám theo, sau đó giết người cướp của? Nhưng cảnh sát tìm được mấy nghìn tệ trên người nạn nhân, vì thế khả năng giết người cướp của bị loại trừ.
Vẽ sơ đồ đường đi từ phòng mạt chược về nhà và vị trí hiện trường vứt xác, cảnh sát phát hiện đường về nhà và đường đi đến hiện trường vứt xác là trái ngược nhau nên suy đoán hung thủ và nạn nhân là người quen. Vì thế, hung thủ lừa nạn nhân đến một địa điểm ở gần giếng nước rồi sát hại.
Tuy nhiên, kết quả điều tra tiếp theo lại loại bỏ cả hai đối tượng tình nghi. Ông chủ nơi Trần Húc làm thuê xác nhận sáng ngày 6/10 anh này mới xin nghỉ về nhà. Người phụ nữ có mâu thuẫn với nạn nhân cũng không rời khỏi nhà từ tối ngày 5 đến sáng ngày 6.
Khả năng giết người cướp của bị loại trừ, khả năng giết người báo thù cũng bị loại trừ, như vậy động cơ giết người có phải do mâu thuẫn tình cảm? Cảnh sát tập trung điều tra theo hướng này và nhanh chóng có kết quả. Con gái nạn nhân nói hai tiếng sau khi mẹ ra ngoài có người đàn ông đến tìm. Cô bé nói mẹ đi đánh mạt chược rồi và người này ra về.
Nhưng những người chơi mạt chược hôm đó lại nói không có ai tới phòng mạt chược tìm Lôi Vân. Người đàn ông đó là ai? Để trả lời câu hỏi, cảnh sát tiếp tục đến gặp con gái nạn nhân.
Cô bé học lớp ba này cho biết buổi tối mẹ mình thường xuyên nói chuyện điện thoại với một người đàn ông song đó không phải là bố.
Phân tích lịch sử cuộc gọi từ số điện thoại của Lôi Vân, cảnh sát thấy có một số điện thoại thường xuyên liên lạc, trong đó có cuộc gọi vào tháng 9 thời gian hơn năm tiếng.
Chủ nhân của số điện thoại này tên là A Kim, sống cùng thôn, đã có vợ con. Vợ của A Kim nói buổi tối hôm Lôi Vân mất tích, hai vợ chồng đi ngủ từ 10h. Trưa hôm sau, A Kim rời khỏi nhà đến Tây Song Bản Nạp thăm bạn bè.
Xác định A Kim là người tình nghi trọng điểm, cảnh sát quyết định đến Tây Song Bản Nạp yêu cầu người đàn ông này về nhà để phối hợp điều tra. Sau những lời khai có sơ hở, A Kim nhanh chóng khai nhận tội ác.
Theo lời khai, A Kim phải gọi Lôi Vân là thím. Do hay đến giúp đỡ khi chồng Lôi Vân vắng nhà, quan hệ tình cảm giữa hai thím cháu ngày càng thân mật.
Đêm 5/10, A Kim đến nhà tìm Lôi Vân nhưng không gặp, song cũng không đến phòng chơi bài do nghĩ có nhiều người thì không tiện. Gần nửa đêm, A Kim dậy, đi đến gần phòng bài chờ tình nhân.
Khoảng 12h, hai người gặp nhau nhưng mới nói chuyện được một lát đã bắt đầu to tiếng. Lôi Vân nói đang kiếm tiền mua nhà, muốn danh chính ngôn thuận sống cùng A Kim.
A Kim nghe vậy hoảng sợ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa, Lôi Vân còn là thím của hắn, nếu lấy nhau thì “chẳng còn mặt mũi nào”. Do Lôi Vân nói một vài câu quá khích, dọa nếu A Kim không chịu bỏ vợ con, cô sẽ nói cho mọi người trong thôn biết về quan hệ của hai thím cháu.
Trong cơn tức giận, A Kim lấy sợi dây thừng siết cổ Lôi Vân, vứt xác xuống giếng. Sợ bị phát hiện, hắn còn chạy đến xưởng xẻ đá gần đó nhặt mấy tảng đá…. A Kim lập tức bỏ trốn và không ngờ nửa tháng sau thì bị bắt.