T7. Th7 27th, 2024

Câu chuyện là một bằng chứng chân thật và có sức thuyết phục nhất về bản tính động vật cũng không khác gì con người, cũng có tình thương, tình yêu đối với con người.

Chuyện kể lại, ở gia đình nọ có người cô ruột lấy chồng tại Yên Bái. Cô chú sinh được hai em, con gái lớn sinh năm 1984, con trai nhỏ sinh 1988.
Cuộc sống gia đình tuy không giàu có nhưng cũng đủ sống, mọi người đều rất khen ngợi gia đình cô chú hạnh phúc, trong nhà không bao giờ có chuyện to tiếng.
Nhưng tất cả mọi chuyện bất hạnh ập đến gia đình cô, năm đó khi con trai cô hơn mười tuổi, trong lúc đi chơi bị chó cắn.
Vì lúc đó cô chú không hiểu hết sự nguy hiểm của việc bị chó cắn, hơn nữa gia đình sống ở vùng núi, không có điều kiện đưa em đi khám.
Vài ngày sau em lên cơn dại, dù đã đến bệnh viện chữa trị nhưng vô hiệu. Cuối cùng em phải chết. Cô chú lúc đó vô cùng đau khổ và tự dằn vặt mình vì không đưa em đi chữa trị ngay sau khi bị chó cắn.
Nỗi đau mất con dần dần cũng nguôi ngoai, sau này cô chú muốn sinh thêm một đứa con nữa cho vui cửa vui nhà.
Nhưng dù uống bao nhiêu thuốc, dùng bao nhiêu phương pháp mà cũng không có kết quả. Cuối cùng cô tôi nghe tin tại Cao Bằng có thày lang bốc thuốc Nam rất giỏi, có thể trị chứng vô sinh, cô lên Cao Bằng mua thuốc về uống thì quả nhiên có công hiệu.
Cô chú mang thai và sinh được cậu con trai rất kháu khỉnh, thông minh, học giỏi, chăm ngoan. Đứa con trai này của cô chú rất biết nghe lời bố mẹ, 8 tuổi đã biết giúp ba mẹ nấu cơm, sáng đi học về chiều đi thả trâu.
Có được đứa con này, nỗi đau mất con của cô chú dần dần cũng nguôi ngoai. Gia đình lại trở lại cuộc sống êm ấm hạnh phúc như trước đây.
Khi em lên mười tuổi chiều nào cũng vậy, dắt trâu lên đồi, ngày nào cũng như ngày nào, người với trâu quấn quýt như bạn thân, con trâu này cô chú mua cũng được khoảng hai năm.
Trong hai năm này, trâu và em như hai bạn thân, quấn quýt bên nhau. Vào một buổi chiều như mọi ngày, em dắt trâu lên đồi thả, cạnh đó có cái đập nước, thấy mấy đứa bạn đang bơi thuyền vui lội trên bè, em cũng chạy đến lên thuyền bơi ra đập chơi.
Nhưng một biến cố hãi hùng lại xảy đến, lúc đó giờ đập xả nước, khi thấy xả nước thì những đứa khác biết bơi nhảy xuống bơi lên bờ, con em thì không biết bơi, bị nước xả đập nhấn chìm cả người lẫn thuyền.
Khi người lớn chạy đến cứu thì không còn kịp nữa rồi, em đã tắt thở rồi. Lúc đó, bà cô nghe tin này, cả hai người đều đứng tim, cô thì ngất luôn tại chỗ, chú thì bủn rủn chân tay như người sắp chết.
Người ta đưa cô em về đến nhà, vừa  thấy bố mẹ, thì máu từ mũi, mắt chảy ra.
Đến đây, chúng ta có thể thấu hiểu nỗi đau đớn tột cùng thế nào của những người làm cha làm mẹ như hai người. Hai ông bà từ đó trở đi như hai người mất hồn, sống như chết, không còn làm lụng gì nữa, ngày ngày chỉ ở nhà khóc thương.
Dân làng trong vùng biết chuyện ai cũng thương sót thay.
Quay trở lại việc con trâu như tôi đã nói ở phần trên, sau cái chết của em, cô chú chẳng thiết làm gì… Nghĩ con trâu là cả gia sản của nhà nông, không đem đi chăn thì nó chết đói, em gái lớn hàng ngày thay bố mẹ dắt trâu lên đồi thả.
Khi thả trâu ra thì con trâu lại chạy mất tích, em gái nhờ hàng xóm đi tìm, tìm đến tối khuya cũng không thấy, không hiểu linh cảm thế nào, cô gái nói mọi người đến mộ của em trai vừa chôn cất.
Thật rùng mình khi mọi người soi đèn đến mộ, con trâu đang nằm gục đầu lên mộ, mắt nó rưng rưng nước mắt.
Mọi người đều thấy kinh ngạc vì trâu sao lại có bản tính như người vậy, cũng biết thương khóc như con người. Sự việc này tiếp diễn liên tục trong cả tuần, ngày nào cũng vây.
Cô gái mỗi lần đi thả thì con trâu lại chạy đên mộ nằm khóc. Sợ hãi trước hiện tượng này, mọi người trong họ bàn bạc bán con trâu cho một hộ sống ở làng khác cách đó hơn chục cây số.
Hôm bán trâu là một buổi chiều trời mưa lớn, người chủ mới dắt trâu về nhà, khi gần dắt về đến nhà, con trâu vùng vẫy, giật đứt dây thừng cột mũi mà chạy mất. Chủ mới đuổi theo mà không được vì trời đã nhập nhoạng tối, nhờ dân làng đi tìm nhưng không thấy.
Hôm sau, người chủ trâu này và mọi người làng đó tìm đến nhà cô chú tôi hỏi xem con trâu có chạy về nhà không. Nhưng mọi người đều bảo không thấy, cô gái biết chuyện nên hiểu ngay, nói với mọi người có thể con trâu lại chạy đi đâu.
Mọi người kéo nhau ra mộ, tất cả mọi người đều sững sờ khi thấy con trâu lại nằm gục đầu trên nấm mộ mới chôn của người em cô gái.
Từ tối qua đến nay, trong lúc mưa bão thế này, con trâu vẫn tìm được đường về ngôi mộ cách đó cả hơn chục cây số, nó nằm bên mộ suốt đêm, bất chấp trời mưa hay bão. Quả thực nếu là người cũng mấy ai có được tình cảm như con trâu này, và có lẽ trâu và người em trở thành tri kỷ!
Đối với động vật cũng như con người, chúng đều như chúng ta, cũng có thân xác và linh hồn, biết đau đớn dù chỉ là vết sước.
Câu chuyện trên cũng là một bằng chứng chân thật và có sức thuyết phục nhất về bản tính động vật cũng không khác gì con người, cũng có tình thương, tình yêu đối với con người.
Đối với những người mà nó cho là tri kỷ để rồi đến khi tri kỷ mình chết đi, nó chạy đến mộ gục đầu rơi lệ!

(Sưu tầm)

By admin

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *